Chòa, vậy là TA đã 47 tuổi rồi cơ đấy !!!
ngồi chờ đến chuyến bay, để rời khỏi thành phố nơi sinh ra và lớn lên, lang thang một mình theo thói quen hàng năm …
nhìn lại những tấm ảnh cũ, bổng bật cười một mình. có một người em gái nói rằng ” anh nghiệp tự kỉ nặng ..”
a hi hi, cười theo kiểu teen bây giờ mà thôi !!!!
năm nay, TA rời Saigon đi trong một tâm thế không còn sự tươi mát như những năm trước nữa ! không thể nào, dù TA có cố gắng sống thật vô tư, không giận ai quá lâu, không quá tham sân si, không tham vọng, cố gắng sống chậm . vâng vâng và vâng vâng thì thời gian cũng hủy diệt âm thầm sức khỏe. không ai có thể nhận thấy điều đó rõ bằng chính bản thân !!!
47 tưởi rồi cơ mà !.
Vậy là một mình lang thang, bay ra thật xa khỏi thành phố, chạy xe máy trong một đêm tối trời, trong những cơn mưa cắt mặt của miền trung. đó là một cảm giác thật lạ.
lạnh cắt da cắt thịt. ngoài trời tối thui, không một bóng người, xe thì không có đèn. cảm giác sợ hãi, lâng lâng lâng và lạnh lẽo
đón chào tuổi mới bằng cách như thế , thật là Youmost
Buổi sáng thức dậy ở một nơi xa thật xa ..
CHÀO TUỔI MỚI .. CHÀO TUỔI 47 .
Một năm qua, gặt hái được nhiều … âu đó cũng là thành công , nhưng thành công nhất có lẽ là TA vẫn có thể say cùng người ta thương yêu