Sao lá không về đây hở anh
Để cho cây đứng đó trơ cành?
Chắc là xa lá cây buồn lắm
Em chẳng bao giờ xa cách anh!
Giọt nắng nghiêng mình thương nhớ ai
Hình như em thấy thoáng phôi phai
Tình em chẳng đổi màu như nắng
Vẫn mãi yêu anh những tháng ngày
Này mắt, môi chờ trong dấu yêu
Nụ hôn nồng đượm, xóa cô liêu
Cho nhau cả đất trời thơm ngát
Dệt mộng, ươm mơ, giấc mỹ miều
Và thế, anh là trăng của đêm
Còn em là một áng mây hiền
Mây ôm trăng nhé, cùng tình tự
Phiêu lãng, bềnh bồng cơn sóng êm…
Tình ca em viết giữa mùa Đông
Gởi đến cho anh chuyện của lòng
Sưởi ấm đời nhau bằng nhịp thở
Trong vòng tay ấm, hết long đong.
Bài thơ này đọc xong thấy lòng nao nao the nao ….
lại nhớ bài hát của Lam phương :
thôi em ra đi về nơi xứ xa …
đêm đông cô đơn buồn cho kiếp không nhà
………. mời năm … trời chẳng thương mình
để anh thành kẻ bạc tình
cầu xin cho mây về vui với gió
dù có qua bao đắng cay
muôn đời ta vẫn chờ nhau ……….
e thích 2 khổ đầu nhất 🙂
“Sao lá không về đây hở anh,
để cho cây đứng đó trơ cành,
chắc là xa lá cây buồn lắm,
biết thế, nhưng em phải đành xa cách anh !”
^____^
Đúng là bài thơ này đọc xong thấy lòng liêu xiêu thế nào ấy….
“Về đi em
……chầm chậm
những lặng thinh !!!
Ừ thôi,
em về cái góc nhỏ của em,
xếp những linh tinh cùng đôi giày ngoài cửa,
đóng cửa phòng lại nhé,
…….em bình yên.
Còn anh về cuối nẻo mây xa
thả kiếp sống bồng bềnh theo làn gió
qua đêm đông, qua ngày nắng hạ
gót phong sương lẻ bước độc hành. “
^____^