Sóng bạc đầu vẫn lao vào vách núi
Biển mênh mông vẫn cứ vỗ vào bờ
Sóng yêu núi chẳng màng tan vỡ
Biển yêu bờ cũng chẳng nỡ lìa xa.
.
Lay được núi, sóng làm sao có thể?
Chẳng qua là cơn sóng dưới chân ngồi
Chỉ một điều không bao giờ thay đổi
Dưới chân núi vẫn có sóng không thôi.
.
Ôm được bờ? Biển chỉ đành mơ mộng.
Tận đáy lòng của biển cả mênh mông
Luôn bồi đắp ngày ngày không than thở
Bãi cát vàng cũng từ đấy thành thơ.
.
Mặc dù núi chẳng khi nào cần sóng
Chẳng bao giờ bờ ôm biển vào lòng
Sóng và biển vẫn mỏi mòn chờ đợi
Đến hôm nay cũng đã tận ngàn đời.
Like this:
Like Loading...
Bài thơ này thật hay … viết lên đây để lúc trà dư tửu hậu mà ngâm nga !!! kha kha
he^’t ho^`n, e tuong anghiep la`m tho* chu!!!! hheheheh
Bài thơ đúng là hay. Nhưng tình yêu vô điều kiện của Sóng và Biển chắc chỉ có trong thơ? hihi
“Anh ko xứng là biển xanh
nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
bờ cát dài phẳng lặng
soi ánh nắng pha lê …
anh xin làm sóng biếc
hôn mãi cát vàng em
hôn thật khẽ, thật êm
hôn êm đềm, mãi mãi
đã hôn rồi, hôn lại
cho đến mãi muôn đời
đến tan cả đất trời
anh mới thôi dào dạt…” (Xuân Diệu)
Mình làm bài này lâu lắm rồi, kg ngờ tình cờ đọc được ở đây
CMC
Cảm ơn tác giả , bài thơ thật tuyệt vời